Luật phá sản

Credit: tagg.com.au Ls Nguyễn Văn Thân Từ ngàn xưa, các nền văn minh khác nhau trên thế giới đã đặt điều lệ ràng buộc trách nhiệm người vay phải trả nợ. Tại Anh quốc, quan hệ giữa chủ nợ (creditors) và con nợ (debtors) hình thành và phát triển theo thông luật (common law) từ thời Trung Cổ. Danh từ phá sản bắt nguồn từ chữ “banque ruptus”. “Banque” là một chữ Pháp có nghĩa là “bàn” và ruptus là chữ Latin có nghĩa là “đập bỏ”. “Bankruptcy” vì thế diễn đạt tình trạng thương gia đập bỏ bàn hoặc sạp và ngưng buôn bán vì không có tiền trả nợ. Mục đích nguyên thủy của luật phá sản là giúp đỡ chủ nợ đòi lại tiền cho vay và trừng phạt những người quỵt nợ để làm gương cho kẻ khác. Cho tới đầu thế kỷ 19, quỵt nợ là một tội hình sự và nhiều người không có tiền trả nợ thường phải ở tù. Thậm chí người thiếu nợ bị bắt quả tang tẩu tán tài sản có thể lãnh án tử hình bằng hình thức treo cổ. Khái niệm cho phép người thiếu nợ được thoát nợ để làm lại cuộc đời chỉ bắt đầu manh nha xuất hiện tron...